Bố dượng chịch con trai là bot

Ánh sáng nhợt nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên sàn gỗ, làm nổi bật những vết xước cũ như dấu tích thời gian không thể xóa nhòa. Hoàng bước ra từ phòng tắm, tóc ướt bết xuống trán, áo sơ mi trắng cài lệch một nút, anh tiến tới ôm Thư từ sau, giọng trầm: “Vợ, tối qua em mơ gì, ú ớ suốt đêm vậy, không khỏe hả?” Thư giật mình, lảng tránh ánh mắt anh, “Dạ gặp ác mộng thôi chồng ơi” nhưng tay cô dưới áo run nhẹ, lòng lo: “Anh để ý mình quá, anh nghi gì rồi sao.” Hoàng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua, “Ừ, em nghỉ đi, anh đi làm, trưa anh về sớm,” rồi anh xách cặp, bước ra cửa. Thư gật, “Dạ, anh đi cẩn thận,” nhưng khi cửa đóng, cô ôm ngực thở dài, “Mình phải cẩn thận hơn, không để anh biết.”
Trưa tại công ty Hoàng, không khí phòng họp ngột ngạt với tiếng máy chiếu rè rè và giọng thuyết trình đều đều của đồng nghiệp.